Tôi và em
Tôi buồn
Bạn buồn
Ai cũng lặng thinh
Ai cũng một mình
Trái tim lạnh giá im thinh
Xích lại gần nhau rung rinh
Tim đan xen tiếng thịch thình
Rung động chớm nở một cuộc tình
Giữa bạn với mình
Hai chúng mình
Anh chàng đẹp trai và cô em gái xinh xinh
Giữa ánh nến lung linh
Ánh mắt nhìn trong lặng thinh
Trái tim thay lời nói
Những đau nhói
Quá khứ lẻ loi
Không còn nữa rồi
Chỉ biết ở trong tôi
Tôi của tôi và tôi của bạn
Tình yêu ngập tràng chan chứa
Những ước hẹn lời thề hứa
Mặn nồng tình yêu đôi lứa
Ngày mai trời mưa ấy
Dưới làn mây bay bay
Tôi chở nàng với chiếc xe đạp này
Trên đường trần như bay
Bay trong hạnh phúc
Bay trong ấm áp
Dù cho bão táp mưa giông
Dù cho thế giới huyền mộng
Anh và em
Cùng ấm áp cõi lòng…
Paris, 25/2/2016.
Chân thành
[Chân] chất thật thà người cảm mến
[Thành] tâm cảm nhận bến yêu thương
[Sống] ở trên đời tìm chi lắm
[Tốt] xấu được thua vốn tỏ tường
[Vạn] sự muôn trùng người vạn nẻo
[Điều] hay lẽ đạo tiếng thơm xa
[Tâm] tư cùng bạn sầu đa cảm
[Giao] tình vạn mối tụ một nhà.
Paris, 24/2/2016
Ôi bồi hồi
Tưởng đã quên nhưng chỉ cần một tối
Giấc mộng mị tôi tìm về lạc lối
Kỷ niệm xưa như chiếm lấy thân tôi
Dẫu làm sao thì mọi chuyện đã rồi
Cố nghĩ thêm chỉ càng thêm rắm rối
Cố làm sao vơi cảm giác bồi hồi
Sống trên đời ai mà không tội lỗi
Tha thứ được sẽ làm tan mệt mỏi
Giấu trong lòng biết bao điều muốn nói
Rồi lặng im là điều không tránh khỏi
Thuốc trên tay giữa muôn trùng sương khói
Nhìn lại mình tôi vẫn là chính tôi.
Sớm thức giấc, Paris, 19/2/2016.
Cô thôn nữ
Về cùng em buổi chiều đông nhạt nắng
Lặng nhìn em nơi chốn vắng hàng cây
Tóc em dài che má đỏ hây hây
Miệng em cười như áng mây trời hạ
Dáng em xinh len mình cơn gió lạ
Khẽ nhẹ nhàng đua cùng hoa sắc thắm
Gọi tôi về từ trái tim sâu thẳm
Giữa mênh mông chốn rừng rậm hoàng hôn
Khiến tim tôi hết thao thức bồn chồn
Lại rộn lên vì em cô thôn nữ
Xin dạy tôi đánh vần được một chữ
Chữ “Tình” kia để tôi giữ được nàng.
Paris, 17/2/2016
Đông lạnh
Đầu tuần nghĩ ngợi triền miên
Đâu rồi tiếc nuối muộn phiền nhớ mong
Tâm an dậy sóng cõi lòng
Ai người có biết ngày đông đượm buồn.
Mất ngủ
Tôi mất ngủ không phải vì tôi mất ngủ
Tôi muốn ngủ nhưng tôi không được ngủ
Có thể ngủ nhưng đầu lại không ngủ
Muốn ngừng nghĩ nhưng lại cứ lu bu
Ôi cái kiếp mất ngủ của thằng ngu
Chỉ cần ngủ mà lại không chịu ngủ
Ơ hay, muốn ngủ nhưng tại không được ngủ
Thì là ngu chứ còn hay cãi củ
Thôi ngủ đi cái thằng hay mất ngủ
Lu xu bu tao cho mày lãnh đủ!
Tay trong tay
Một bức ảnh như ngàn lời muốn nói
Thay con tim vốn nhức nhói ngổn ngang
Đợi anh về với những buổi lang thang
Được cùng em hòa mình vào kỷ niệm.
Không đề 1
Tôi vẽ hoa vì tôi muốn xa
Bao kêu la tiếng thét của đời
Tôi vẽ em vì tôi muốn xem
Con tim yêu tiếng nói của lòng
Tôi dưới mưa về nơi chốn xưa
Bao âm vang tiếng hát của nàng
Em có hay rằng tôi đã say
Trong nhân duyên tiếng sét tình trường.
Ngọn nến
Khói mờ suơng tỏa dây dưa bóng hình
Dáng em e thẹn một mình
Hắt hiu theo gió lung linh ánh vàng...
Nghề giáo
Mình còn không đủ huống chi gia đình
Vậy mà nhiều kẻ rập rình
Nói rằng tụi giáo một mình sống ngon
Vì hay chúng nó mất son
Tối ngày cứ chạy lon ton kiếm tiền
Còn đây trường lớp chính quyền
Sao không toàn ý với tiền được thu?
Chỉ cười giáo cũng chẳng màn
Ta đây đủ sống mới mang được tài
Cho bầy em nhỏ loai choai
Chứ đâu muốn phú làm oai một vùng.
Mong sao nhà nước nghĩ chung
Không xem nghề giáo là vung của nồi.
Mất rồi mua lại mấy hồi
Miễn sao có giáo thơm hôi chẳng cần
Bực mình viết vội vài vần
Các cô các cậu đừng "gân" tội mình.
Xuân về
Xuân sang đào nở chim đua ca
Hạ đến nắng vàng rực rỡ hoa
Thu mang gió mát cùng cây lá
Đông về tuyết trắng phủ bao la…
Em nàng thiếu nữ nhìn e thẹn
Trời tây dạo bước khắp chốn quen
Tóc dài tha thướt bay trong gió
Chẳng biết em ta đã hẹn hò?
Buông
Nghĩ về cuộc sống buồn vui sớm chiều
Đời người ngẫm có bao nhiêu
Sống cho trọn vẹn bao điều ước mong
Miễn sao không thẹn với lòng
Ta đây còn đó non sông đón chào.
Nhớ em gái Bến Tre
Dáng xinh thanh mảnh ấp e thẹn thùng.
Thu sang
Gió heo may bụi bay khắp chốn
Chiếc lá vàng từ tốn điểm thu sang.
Mời bạn xem tiếp Phần 2.